Wednesday, December 11, 2019

19

Đọc lại bài thơ bạn viết năm 19 tuổi

"Bỏ lại những vần thơ
Bỏ lại những mộng mơ
Cánh hoa mỏng manh ép trong trang nhật ký
Chiếc lá phai màu ngủ quên lặng lẽ
Em bước qua tuổi thơ"

Nghe sến mà răng thấy mình trong đó. Kỳ cục. 

Cái tuổi gì rồi mà còn làm vậy. Tuy nhiên cuộc sống hay ý nghĩ hay tình cảm nó cứ tự dưng tới.

Tới rồi làm gì nữa thật khó mà biết được vì bản thân muốn một đằng mà nó lại xảy ra theo đằng khác. Rồi tự nhìn mình chìm đắm hay rút ra hay sao nữa thì không rõ. Chỉ biết mình quá mơ hồ. 

Buồn cho một ngày. Vui cho một ngày. Tất cả đều chỉ vì một lý do. Cứ vậy rồi giằng xé không giải thoát. Đến bao giờ mới bình tĩnh mà đi qua cuộc đời nhỉ. 

Chỉ muốn khóc. 

No comments:

Post a Comment