Wednesday, December 4, 2019

Phù Phiếm

Mệt mỏi.
Đủ thứ trên đời.
Mà chỉ than thế thôi
Chứ không trách phận.
Không ca thán quá lời.
Không đổ bỏ tại ai.
Cũng chả phải tại mình.
Chỉ là đời nó vậy.
Có lúc lên cao thì có lúc xuống thấp.
Có lúc im lìm, có lúc phải ca vang.
Cho lòng biết
Cho người biết
Mình còn cảm nhận.
Chợt nhận ra
Những cái đẹp trên đời
Là để dành những lúc này.
Ăn cơm bằng cái bát đẹp.
Ăn chè bằng cái ly xinh.
Đi tập bằng bộ đồ cưng
Chả để làm gì
Ngoài để vui hơn
Những lúc bên trong không còn cố được
Bụng không còn bảo dạ
Ngày mai là ngày mới
Bụng chỉ còn bảo dạ
Ngay lúc này đây
Ta cần nhìn thấy
Ta cần sờ thấy
Cái gì thật đẹp
Thật xinh
Bất cứ cái gì
Vì cuộc sống là thế
Cuối cùng thì
Là hình ảnh phản chiếu
Qua lăng kính
Muôn màu
Biết đến khi nào
Ta mới đi qua
Lăng kính ấy
Nhìn thấy được
Đâu là sự thật
Đâu là giấc mơ.
Sự phù phiếm vì vậy
Cần thiết cho tất cả.

No comments:

Post a Comment