Nỗi buồn
Rơi xuống
Cả không gian ấy
Cả cơ thể ấy
Đều cảm thấy điều đó
Tôi cứ cố hít thở
Để nó chầm chậm rơi
Để nó chầm chậm vơi
Như thể
Mỗi lần thở mạnh
Nỗi buồn không vơi đi mà chỉ dày hơn
Như thể
Cả cơ thể ướp trong cái buồn
Muốn gỡ ra thật khó
Chỉ có thời gian mới giúp được
Tan rã khối không gian ấy
Bởi vì giờ đây
Tôi là vô nghĩa
Tôi không còn hy vọng
Tôi chấp nhận và ôm lấy nỗi đau.
No comments:
Post a Comment